[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

/

Chương 13: Chương 13: Ba bộ công pháp.

Chương 13: Chương 13: Ba bộ công pháp.

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Nhâm Ngã Tiếu

5.821 chữ

28-11-2024

Tam bá của Phương Vọng, Phương Kim không nhịn được nói: “Phụ thân, người có thể điều động nhiều cao thủ như vậy, tất nhiên là có liên quan đến hoàng cung. Chúng ta chính là Quốc Công phủ, giao ra binh quyền rồi, mà còn rơi vào kết cục như vậy...”

“Im ngay!”

Phương Mãnh quát lớn, dọa đến Phương Kim ngậm miệng, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập hận thù và không cam lòng.

Tối nay người chết cũng không chỉ có gia đinh, hai vị đường huynh của Phương Vọng cũng chết rồi.

Phương Mãnh trầm giọng nói: “Hãy ghi nhớ, chúng ta trong Đại Tề, không thể lỗ mãng đấu với trời.”

Trong đại đường, nét mặt của phần lớn mọi người đều có cảm xúc giống như Phương Kim. Tối nay nếu không có Phương Vọng xuất thủ, Phương phủ thật sự có thể bị diệt môn. Mỗi lần bọn họ nghĩ đến đây, cũng sợ hãi không thôi.

“Tất cả mọi người tan đi đi, Vọng Nhi, ngươi lưu lại.”

Phương Mãnh tiếp tục nói. Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Phương Vọng. Ánh mắt mỗi người nhìn về phía hắn đều tràn ngập cảm kích, bội phục và không thể tin được.

Tối nay, Phương Vọng tru sát sáu mươi ba tên sát thủ, trong đó bao gồm cả vị yêu đạo kia. Chuyện liên quan tới chiến tích của hắn đã truyền ra trong Phương phủ, chỉ là hiện tại Phương phủ đắm chìm trong đau buồn, không tiện hỏi thăm vì sao hắn lợi hại như thế.

Đám người dồn dập hành lễ rời đi, các bá bá của Phương Vọng trước khi đi, còn lần lượt vỗ bờ vai hắn một cái, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn.

Đợi trong đại đường chỉ còn lại Phương Mãnh và lão phu nhân, Phương Vọng tiến lên một bước, hành lễ với gia gia nãi nãi.

“Ngươi tu được tiên pháp từ chỗ nào?” Phương Mãnh mở miệng hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, ôn hòa.

Phương Vọng hồi đáp: “Gia gia, là Chu Tuyết dạy ta, sau lưng nàng có tiền bối tu tiên chỉ điểm. Trước đó ta nghe nàng nói Phương phủ có nguy hiểm diệt môn, thế là tìm tới nàng, nàng truyền thụ cho ta Ngự Kiếm thuật, lúc này mới khiến ta tin tưởng nàng.”

Nếu đã dựng nên hình tượng thiên tài, vậy thì phải dựng ổn, vừa hay tiện cho việc giải thích!

Phương Mãnh ngẩn người, hai tay nắm chặt gậy chống, hắn cố nén kích động hỏi: “Từ lúc nàng nói Phương phủ có nguy hiểm diệt môn, cũng mới qua thời gian bảy ngày, ngươi đã sớm biết được việc này, hay là luyện có bảy ngày?”

Phương Vọng ra vẻ do dự, hồi đáp: “Luyện bảy ngày.”

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Phương Mãnh kích động không thôi, toàn thân run rẩy, thậm chí muốn đứng lên ôm lấy Phương Vọng. Phương Vọng vội vàng đi đến trước mặt hắn, nắm tay hắn.

“Phương phủ có người kế tục, Phương gia chúng ta có thể phá tử cục rồi!”

Phương Mãnh vui đến phát khóc, lão lệ chảy dọc xuống. Phương Vọng đột nhiên hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn thấy gia gia rơi lệ.

Sau đó, Phương Mãnh bắt đầu kể đến chuyện cũ.

Làm người có công lớn trong việc khai quốc Đại Tề triều, Phương Mãnh đương nhiên biết được càng nhiều chuyện hơn bách tính Đại Tề, trong đó bao gồm Tu Tiên giới. Nhưng đối với Phương Mãnh, tu tiên giả vẫn thuộc về tồn tại hư vô mờ mịt như cũ, hắn hiểu rõ không nhiều về tu tiên giả, chỉ biết được tu tiên giả tồn tại.

Hắn căn dặn Phương Vọng, nhất định phải tu tiên cho tốt.

Hắn thậm chí còn muốn gả Chu Tuyết cho Phương Vọng, như vậy thì con đường tu tiên của Phương Vọng sẽ càng ổn định, nhưng bị Phương Vọng từ chối khéo.

Nói đùa cái gì vậy, Chu Tuyết là người sống lại đó, hơn nữa nàng còn là ma tu. Nữ nhân như vậy tuyệt đối sẽ không lấy tình yêu làm chủ, nếu nàng muốn vì trường sinh mà chém tơ tình, thì chẳng phải phiền phức rồi sao?

Hơn nữa, Phương Vọng sống thêm một đời, cũng không muốn nắm tay cả đời với bất cứ ai, hắn chỉ muốn vô câu vô thúc tự do và tiêu dao.

Trước khi tiếp xúc đến tu tiên giả, hắn đã chuẩn bị lưu lạc thiên nhai rồi!

Bây giờ gặp được đạo tu tiên, ý nghĩ này của hắn càng thêm kiên định. Một đời này, hắn muốn đi khắp thiên sơn vạn thủy, xem khắp thế gian phồn hoa, tìm kiếm phương pháp thành tiên trường sinh, quyết không thể vì bất cứ người nào mà dừng lại.

Một đêm này, hai ông cháu trò chuyện rất lâu.

...

Giữa trưa ngày hôm sau, Phương phủ chìm trong đau buồn, mà thành Nam Khâu lại lâm vào rung chuyển. Phương phủ bị tập kích, chết nhiều người như vậy, bách tính được Phương phủ che chở đương nhiên sợ hãi, cũng có rất nhiều kẻ ngồi lê đôi mách đang nghị luận.

Phương Vọng đi ra ngoài, đến thăm hỏi Chu Tuyết.

Hai nha hoàn canh giữ trước cửa nhìn thấy hắn, lập tức hành lễ, một nha hoàn trong đó mở miệng nói: “Công tử, tiểu thư dặn dò, nếu ngươi đến, có thể trực tiếp đi vào.”

Đêm qua, Phương Vọng và Chu Tuyết đấu yêu đạo, cứu Phương phủ, đã truyền khắp trên dưới Phương phủ. Quan hệ của hai người trong mắt người Phương phủ cũng thay đổi. Tối hôm qua hai nha hoàn này còn nghe được tứ lang quân muốn tác hợp hai người thành thân.

Phương Vọng gật đầu, sau đó đẩy cửa vào, đóng cửa phòng lại, rồi hắn đi tới bên giường Chu Tuyết ngồi xuống.

Giờ phút này, Chu Tuyết nằm trong chăn, sắc mặt tái nhợt, nhiều chỗ trên người quấn vải trắng, cả người thoạt nhìn bị thương rất nghiêm trọng. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng mở mắt nhìn về phía Phương Vọng.

Ngược lại, Phương Vọng còn không thăm hỏi gì nàng, dù sao vị này chính là người sống lại, lại không phải thiếu nữ mười sáu tuổi thật.

“Có thể dẫn theo con cháu Phương phủ cùng đạp lên tiên đồ hay không? Chúng ta đắc tội hoàng quyền, cho dù ầm ĩ ra động tĩnh lớn hơn nữa, luôn có một ngày sẽ bị lãng quên, khi đó sát cơ sẽ còn ngóc đầu trở lại.” Phương Vọng mở miệng hỏi, đây cũng là điều Phương Mãnh mong đợi.

Chu Tuyết thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắm mắt lại, nói khẽ: “Ngưỡng cửa tu tiên cực cao, không phải ai muốn tu là có thể tu, nhưng ta quả thực có ý nghĩ như vậy. Tháng này, ta sẽ chọn lựa ra đệ tử có tiềm lực, đi theo chúng ta cùng tu tiên.”

Phương Vọng hiếu kì hỏi: “Đi chỗ nào? Có thể nói với ta một chút về đạo tu tiên hay không, ví dụ như bảo linh Địa Nguyên ngươi nhắc đến tối hôm qua.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!